The shurangama mantra The shurangama mantra | Page 208
【KINH LĂNG NGHIÊM TRÍCH ĐOẠN】
hoảng sợ chạy trốn. Các loại yêu tinh ly mî chẳng còn sanh ra,
những căn hạ liệt cũng được tinh tấn, tâm chẳng mê lầm nơi
Đại Niết Bàn, thẳng đến Bồ Đề, chẳng gì thiếu sót.
- Nếu các chúng sanh ngu độn trong đời mạt pháp chưa hiểu
Thiền Na, chẳng biết Phật pháp mà ưa tu tam muội, e họ mắc
phải tà kiến, nên một lòng khuyên họ trì chú Phật Đảnh Đà La
Ni của ta; nếu chưa thể tụng trì, thì viết nơi thiền đường, hoặc
đeo trong thân, như thế, tất cả tà ma đều chẳng động đến được.
Ngươi nên kính vâng lời dạy sau cùng về đường tu rốt ráo của
mười phương Như Lai.
A Nan nghe Phật dạy bảo, liền từ chỗ ngồi đứng dậy, đảnh lễ
kính vâng, ghi nhớ chẳng sót, lại bạch Phật rằng:
- Như lời Phật dạy, trong tướng ngũ ấm, năm thứ hư vọng vốn
là bản tâm, chúng con bình thường chưa được Như Lai khai thị
tỷ mỷ như thế. Lại ngũ ấm này là tiêu trừ một lượt hay theo
thứ lớp mà diệt trừ? Năm lớp này đến đâu là bờ bến? Xin Như
Lai phát lòng đại từ, khiến tâm và mắt của đại chúng được
trong sáng, và làm đạo nhãn tương lai cho tất cả chúng sanh
trong đời mạt pháp.
Phật bảo A Nan:
- Diệu tâm sáng tỏ, bổn giác trong sạch, vốn chẳng có sanh tử và
những trần cấu, tất cả chúng sanh, cho đến hư không, đều do
vọng tưởng mà sanh khởi. Cái bổn giác vốn sáng tỏ trong sạch
này, vọng sanh các tướng thế gian, như Diễn Nhã Đạt Đa mê
đầu nhận bóng. Vọng vốn chẳng nhân, lại nơi vọng tưởng lập
tánh nhân duyên, kẻ mê nhân duyên cho là tự nhiên, thật ra,
tánh hư không còn là huyễn hóa, nhân duyên và tự nhiên đều
do vọng tâm của chúng sanh tạo thành. - A Nan, biết chỗ vọng
khởi, thì nói vọng duyên, nếu vọng vốn không, thì các vọng
nhân duyên vốn chẳng thể có, huống là chẳng biết lại cho là tự
nhiên. Vì thế, Như Lai phát minh: Bản nhân của ngũ ấm đều là
vọng tưởng.
- Thân ngươi trước tiên, do niệm tưởng của cha mẹ sanh ra,
tâm ngươi nếu chẳng có niệm tưởng thì chẳng thể đến hợp với
tưởng của cha mẹ mà thọ sanh. Như trước ta đã nói, tưởng
tượng vị chua thì tiết ra nước miếng, tưởng tượng leo dốc thì
lòng bàn chân ghê rợn, dốc cao chẳng có, vật chua chưa đến,
_ 208 _