The shurangama mantra The shurangama mantra | Page 188
【KINH LĂNG NGHIÊM TRÍCH ĐOẠN】
thánh, thì bị Ma Bi xâm nhập, hễ gặp người thì than khóc
không xiết, lạc mất chánh định, sẽ bị chìm đắm.
2. Trong lúc thiền định, thấy sắc ấm dứt, thọ ấm rõ ràng, thắng
cảnh hiện tiền, kích động quá phần, bỗng trong đó sanh lòng
dũng mãnh, phấn chí sánh bằng chư Phật, cho là một niệm có
thể siêu việt ba A Tăng Kỳ kiếp, ấy gọi là dụng công lấn tiến quá
mức. Ngộ biết đó là vọng tưởng, chẳng phải chứng thánh,
chẳng mê chẳng chấp lâu tự tiêu diệt, nếu cho là thánh thì bị
Ma Cuồng xâm nhập, hễ gặp người thì khoe khoang kiêu căng,
ngã mạn tăng trưởng, cho đến trên chẳng thấy có Phật, dưới
chẳng thấy có người, lạc mất chánh định, sẽ bị chìm đắm.
3. Trong lúc thiền định, thấy sắc ấm dứt, thọ ấm rõ ràng, tiến
đến trước chẳng có chứng đắc mới, lui về sau lại mất chỗ cũ,
sức trí kém mòn, giữa chừng bị lạc, chẳng có sở thấy, trong tâm
bỗng sanh khô khan, luôn luôn nhớ mãi không tan, lại cho là
tinh tấn, ấy gọi là tu tâm mà chẳng huệ. Ngộ biết đó là vọng
tưởng, chẳng phải chứng thánh; nếu cho là thánh, thì bị Ma
Nhớ xâm nhập, ngày đêm trói tâm vào một chỗ, lạc mất chánh
định, sẽ bị chìm đắm.
4. Trong lúc thiền định, thấy sắc ấm dứt, thọ ấm rõ ràng, sức
huệ mạnh hơn sức định, tâm chấp các việc thù thắng, tự tưởng
là Phật Lô Xá Na, được ít cho là đủ, ấy gọi là dụng tâm quên mất
quán chiếu, đọa vào tri kiến. Ngộ biết đó là vọng tưởng, chẳng
phải chứng thánh; nếu cho là thánh, thì bị Ma-Hèn-Hạ-Dễ-Biết-
Đủ xâm nhập, hễ gặp người thì tự xưng là Vô Thượng Đệ Nhất
Nghĩa Đế, lạc mất chánh định, sẽ bị chìm đắm.
5. Trong lúc thiền định, thấy sắc ấm dứt, thọ ấm rõ ràng, chưa
được chứng mới, lại mất chỗ cũ, tiến lui đều chẳng được, cảm
thấy khó khăn, bỗng sanh lòng lo âu, tâm chẳng muốn sống,
mong cầu người khác sát hại thân này để mau được giải thoát,
ấy gọi là tu hành lạc mất phương tiện. Ngộ biết đó là vọng
tưởng, chẳng phải chứng thánh; nếu cho là thánh, thì bị Ma-
Hay-Lo-Rầu xâm nhập, tự cầm dao kiếm chém cắt thịt mình,
thích bỏ thọ mạng, hoặc thường lo rầu, trốn vào rừng núi, sợ bị
người thấy, lạc mất chánh định, sẽ bị chìm đắm.
6. Trong lúc thiền định, thấy sắc ấm dứt, thọ ấm rõ ràng, ở nơi
thanh tịnh, tâm được an nhàn, bỗng trong lòng vui mừng vô
_ 188 _